khuyến mãi lazada

Di ảnh liệt sĩ

Liệt sĩ: Trần Minh Tạo
Ngày sinh: 1954
Quê quán: Xã viêt hùng huyện trực ninh tỉnh nam đ...
Đơn vị: Mặt trận Phía nam
Hy sinh: mặt trận phía nam

Tìm kiếm

Đăng nhập

Ba lần tôi đi tìm em (phần 2)

(31/12/2009 22:47:15 PM) Bày ảnh của Châu, của tiểu đội Châu ngày còn huấn luyện trên Yên Tử (Quảng Ninh) .Mười hai anh em, ba mươi lăm năm qua. Ai còn ai mất ??...Đã có ai ngoài Hải Phòng lặn lội vô đây với các em chưa ???. Ôi! Những đứa em thương yêu không bao giờ gặp lại. Những đứa con máu mủ mẹ dứt ruột mang nặng đẻ đau. Châu ơi! Hiếu ơi! Trực ơi!...Các em có linh thiêng nghe lời thỉnh cầu. Hãy về đây thấu hiểu nỗi đau đớn tột cùng này: Mẹ mất con. Anh mất em. Vợ mất chồng. Con mất cha….

Thế là em đi mãi không về

Tháng 4 năm 2007, má tôi nhận được một lá thư gửi từ Tp.HCM, nội dung: “ Kính gửi bà Hường! Đầu thư tôi xin chúc sức khỏe gia đình. Sau nữa chia buồn cùng gia đình cho đến nay vẫn mong chờ tin của anh Châu. Qua thông tin ở mục Tìm đồng đội trên VTV2 phát tối thứ 5 ngày 12/4/2007, tôi xin hỏi thêm gia đình một vài thông tin sau đây nếu đúng thì liên lạc với tôi còn nếu không đúng mong gia đình thông cảm và cũng không cần phải liên lạc lại. Anh Châu…..Nhà ở trước đây nếu tôi không nhớ lầm theo lý lịch trích ngang là số 35 Điện Biên Phủ, Hải Phòng, vài chi tiết  như vậy gia đình xem có đúng không? Còn tôi tên: Nguyễn Đức Tâm, quê Mộ Đức, nhập ngũ cùng ngày, ở Trung đội 4 cùng đại đội ngoài Bắc và cùng đại đội chiến đấu trong này C10, K6, E46, Công trường 1, còn theo phiên hiệu mà giấy báo tử D6 – KB thì chúng tôi hòan toàn không biết. Vài dòng ngắn ngủi gửi tới gia đình nếu đúng thì hãy liên lạc với tôi theo địa chỉ.

Nguyễn Đức Tâm - 185/1 Đường 3/2, phường 11, quận 10, Tp. HCM; DĐ : 0913 617 380

TB: Chào gia đình! mong gia đình dồi dào sức khỏe để vượt qua nỗi đau mất mát. (Từ trước đến giờ có bao giờ nhà đi xuống Hà Tiên chưa?)

           

Các thông tin trong thư, trừ số nhà anh Tâm nhớ lộn số 32 thành 35 đường Điện Biên Phủ, còn hầu như đều đúng cả. Năm 2002, sau chuyến đi quân khu 7 về, gia đình tôi có gửi đăng tin trên mục: Nhắn tìm đồng đội của  VTV2. Có lúc theo dõi được, có lúc không nên Má  tôi cứ cằn nhằn  :

-         Mãi sao hổng nghe thấy nhắn nhe gì hết ? Vậy là trách oan cho Đài rồi. Liên lạc với anh Tâm nhiều lần. Ngày 27 tháng 7 nữa lại sắp tới, gia đình tôi thống nhất tháng 7/ 2007 này sẽ đi Hà Tiên.  

Tôi đã quen với những chuyến đi nên việc chuẩn bị không nhiều nhặn gì. Hẹn trước nên khi tới Sài Gòn, anh Tâm đã ra đón tôi. Anh Tâm gầy và cao. Trước anh là CNV nhà nước đã nghỉ hưu, giờ chạy xe thồ. Vợ, con theo phía ngoại định cư ở nước ngoài.     Trưa đó, sẵn có mực khô mang từ Nha Trang vô, hai anh em lai rai. Tâm kể: “ Tối đó, tình cờ bật tivi đúng lúc VTV2 phát mục nhắn tìm đồng đội, loáng thoáng nghe Châu. Nguyễn Hoài Châu mới giật mình để ý chứ nếu Châu nào là cho qua rồi. Vì tên, chữ đệm ấy hơi đặc biệt. Hình nữa, không trật vào đâu dù. ..đã ba mươi năm qua lẻ. Châu cùng đại đội ngoài Bắc, cả tiểu đoàn có vài đứa quê trong này, cùng Quãng Ngãi nữa. Tuy không thân nhưng biết nhau, rồi vượt bưng xuống Hà Tiên, cùng đại đội. Châu - Tịnh - Sơn – đều dân Quảng Ngãi nhưng sao lại nhắn cho mẹ ở Nha Trang nhỉ? Hôm sau tôi phải nối máy chờ VTV 2 phát lại, thu cho chắc. Rồi thư cho má anh. Châu bị bom vùi khi thằng AD6 bổ nhào cắt loạt bom thứ  hai.  Lúc đó cũng gần trưa. Dứt bom anh em lao tới bới, đất vẫn còn bốc khói. Châu nguyên vẹn, nằm như đang ngủ, máu tươi rỉ ra nơi khóe miệng. Hai đồng đội cùng hầm không toàn vẹn. Đây là trận đầu tiên Châu tham dự. Lúc đó tôi làm liên lạc ở hầm đại đội, Châu ở hầm cối. Vào chiến trường mới có năm tháng, tăng võng còn đầy đủ nên việc khâm liệm, chôn cất… chu đáo. Trực tiếp Hòa - tiếu đội phó hồi còn ngoài Bắc và anh Giới khẩu đội trưởng chôn  mấy đứa”

Nghe Tâm kể mà ứa nước mắt. Châu hồi nhỏ sức khỏe yếu, nghe nói lúc khám tuyển chỉ đạt B2, cán bộ tuyển quân động viên, gia đình phân vân nhưng Châu nói với gia đình:

     - Để con đi Má ạ !

    Thế là em lên đường - Đi mãi.

   

Có một sự trùng hợp. Đó là trận đầu nổ súng năm 1970 khi vào chiến trường Nghĩa Hành (Quảng Ngãi), tôi cũng bị bom vùi suýt chết. Tôi ở cối. Đại đội cối 82 Trung đoàn 21. QK5. Tôi lúc đó là số đạn, vào trận thường nằm tuyến bộ binh bảo vệ hầm pháo phía sau. Hôm đó, chúng tôi đánh càn. Sáng sớm súng đã nổ ran khắp tuyến bộ binh. Bên cao xạ 12,8 bắn rớt một trực thăng trinh sát, thường gọi với là “Tàu rọ” vì toàn khung kim lọai, kính meca trông xa như cái rọ bắt heo, Thằng giặc lái Mỹ trèo lên cánh quạt ném trái khói kêu đồng bọ xuống cứu.

Sau một hồi quần thảo, thằng “gọng bừa ” OV 10 điểm trái khói ngay gần hầm tôi đào. Trúng rồi! Dù là trận đầu nhưng với những bài học từ cựu binh, tôi lặng lẽ mở bòng vải cất bớt băng đạn, xé giẻ nút nòng khẩu AK. Gài chặt quai mũ cối, khuy tay áo…. chuẩn bị. Cũng là AD 6 bổ nhào, tiếng bom xé gió như khoan vào đầu.

Ầm! Tối sầm mặt mũi. Mở mắt ra thì hầm đã sập, đất đá ngổn ngang, khói bom đắng nghét, đất vùi nén tức nghẹn đến cổ. Cố hết sức mà  không tài nào đứng lên được. Mũ cối gài chặt vậy mà văng đâu mất. Gắng ngọ ngậy hai bàn tay còn tự do đẩy gạt bớt đất ở trước mặt cho dễ thở, có lẽ khả năng sinh tồn nên lúc mũ bị giật bay tôi đã kịp hai tay ôm lấy đầu. Tự động viên, ráng lên không loạt nữa chắc nó chôn ngồi mình luôn. Máy bay bổ nhào đợt 2.

Ầm! Tôi không còn biết gì nữa. Sau nghe anh em kể lại. Dứt loạt bom thứ 2, khẩu đội cử Tào Mạc, người Thanh Hóa - pháo thủ số 1 chạy ra coi thử. Bụi tre chỗ tôi đào hầm đêm qua bật gốc, đất đá tơi tả không còn nhận ra địa hình. Mạc chạy vào báo :

      - Thằng Sơn dính rồi! Mấy số pháo nói với nhau: Mất một thằng tích cực. Hồi đó tuy là tân binh mới nhưng tôi đã là đảng viên dự bị, kết nạp trên đường vào chiến trường.

Anh Du, trung đội phó cho anh em ra làm tử sĩ vì sợ trưa nắng nó sình.

Thấy tôi còn ngoi lên được cái đầu, thoi thóp, anh em xúm khiêng vô địa đạo. Y tá Hải tiêm cho mũi trợ lực. Tôi tỉnh. Nền điạ đạo mát lạnh, tôi thiếp đi. Tỉnh dậy đã chiều tối. Anh nuôi mang cơm ra. Tôi uống hết ca sữa do y tá pha, làm hết vắt cơm nóng hổi. Vừa ăn vừa nghĩ “Hốt quá, định kiếm cớ lánh vài trận. Giờ xơi hết vắt cơm, ca sữa nữa, mai không đi có mà đeo mo vào mặt”. Đêm di chuyển trận địa, lại đào hầm, đánh tiếp. Dạn dần.

Chiều ra cơm quán, Tâm lâu nay sống một mình, thế cho tiện. Nấu nướng lích kích. Thăm dò giờ tàu xe, đêm  23h có chuyến Sài Gòn - Kiên Giang. Duyệt.

 Lại mưa. Xe vắng người nên mỗi anh em một băng lăn lóc ngủ. Gần 6 giờ đã tới Kiên Giang. Kiếm quán ăn sáng, vệ sinh xong, chúng tôi dò hỏi đường đến Sở TBXH và BCH  quân sự Kiên Giang. Tôi có cảm giác Kiên Giang nhỏ hơn Cần Thơ .

 Tại hai cơ quan này, chúng tôi tra cứu hồ sơ nhưng hầu như không có vết tích gì về sự có mặt của D10, E 46 hoạt động những năm đánh Mỹ. Toàn lớp cán bộ trẻ sau này nhưng khi Tâm nói chuyện, họ biết anh đã từng lăn lộn một thời ở vùng này với những điạ danh, mật danh máu lửa mà họ được đọc đâu đó trong hồ sơ lưu. Khi chúng tôi bày tỏ y1 muốn đi Hà Tiên, các anh chị hướng dẫn nhiệt tình chu đáo.

Quay về bến chúng tôi mua vé đi Hà Tiên. Tuyến này cứ nửa giờ xe lại xuất bến, toàn xe 14 – 16 chỗ đời mới. Đã thiệt.

Lộ tráng nhựa, cũng ít xe chạy. Trời vần vũ lúc nắng , khi mưa. Dọc theo lộ là vuông tôm rộng. Nghe Tâm nói xưa toàn tràm đước mênh mông. Vùng ruộng sình phèn mà đâu đó nhô lên vài khối núi đá to. Dưới kia là Hòn Đất - Kiên Lương, có mộ chị Ba Sứ. Hồi đi học tôi nghĩ chỉ là một hư cấu văn học của nhà văn nhưng bây giờ được được nhìn tận mắt. Giá mà có điều kiện ghé qua thắp một nén nhang, nghiêng mình trước các anh chị, những người con xứ Hòn.

Tâm nhắc lái xe cho xuống địa danh Núi Cọp ven đường. Đây thuộc Ấp So Ảo, xã Thuận Yên, Hà Tiên. Những năm ắc liệt, bộ đội mình thường chặn đánh ở khúc này.. Địa thế này độc đạo, bên là núi đá lởm chởm, bên là biển. Chỉ một đường độc đạo xuống Hà Tiên. Hỏi thăm dân địa phương đường vào miếu ông Bổn, chúng tôi lội bộ vì trên đường không thấy có phương tiện gì qua lại. Trời lại mưa. Tâm nhớ lại: “Từ lộ vô đó khoảng một đoạn, hồi đó nổ mìn xong tụi tui chạy nhoáng một cái là về đến chỗ trú. Tụi nó đóng trên núi, mình ở triền rừng dọc đây, dưới kia là đồng chàm nước ngập. Cả rẻo đây chỉ một hai hố nước ngọt ăn uống được, còn toàn ruộng phèn sình. Tụi nó biết vậy mà đâu dám xuống. Đường mòn lắt léo vừa bước chân, dây leo gai góc nhằng nhịt, nhất là mìn bố phòng dày đặc, cả ta và địch cùng gài, lớp nọ chồng lên lớp kia. Loạng quoạng là banh xác liền. Lâu lâu tụi nó càn có cả xe lội nước, phi pháo yểm trợ nhưng đâu có làm mẹ gì được”

Hồi đó chạy nhoáng một cái, giờ hai anh em lội hơn tiếng đồng hồ, mồ hôi ướt đẩm. Thế mới thấy sức trai ngày ấy, tuổi già hôm nay. Dân ở thưa thớt, đồi mới có một hai nóc nhà xen trong rẫy mỳ. Đường đất đỏ ôtô chạy được, dọc hau bên thấy kéo điện và ống nước chạy dọc theo lộ. Không thấy hàng quán gì

      Đồi 105 đây, xưa tụi nó ở trển, tụi tui dưới này. Cứ điểm Chùa bốn mặt nằm chếch hướng Tây, nó ở đầy trên đó, kích cối ra  khu vực xung quanh. Đây là miếu ông Bổn. Nó giống căn nhà cấp bốn hơn là miếu. Một bệ cimen rộng trên có vài cái ly chén sứt, cáu bẩn. Đèn không bóng, nền sạt, vài vết nứt  ngoằn nghèo trên tường…chắc lâu chưa được quét dọn thắp nhang, mạng nhện giăng ngang. Cảm thấy chưa tin lắm, Tâm hỏi nhà dân trước miếu. Nhà ông Ba Lèn. Đúng miếu ông Bổn, leo lên sườn sau miếu bắt gặp: một miếng tôn cũ úp lên mấy tảng đá núi… Đó là những gì còn lại của miếu Ông xưa.

Tâm thắp nhang. Tôi lấy chai nước lọc mang theo, không kiếm được cái ly nào sạch sẽ đành lấy nắp bình vậy. Lính mà, hết đời vẫn còn gian khổ. Bày ảnh của Châu, của tiểu đội Châu ngày còn huấn luyện trên Yên Tử (Quảng Ninh) .Mười hai anh em, ba mươi lăm năm qua. Ai còn ai mất ??...Đã có ai ngoài Hải Phòng lặn lội vô đây với các em chưa ???. Ôi! Những đứa em thương yêu không bao giờ gặp lại. Những đứa con máu mủ mẹ dứt ruột mang nặng đẻ đau. Châu ơi! Hiếu ơi! Trực ơi!...Các em có linh thiêng nghe lời thỉnh cầu. Hãy về đây thấu hiểu nỗi đau đớn tột cùng này: Mẹ mất con. Anh mất em. Vợ mất chồng. Con mất cha….Ngần ấy thời gian trôi mà sao nỗi đau thương này vẫn không thôi giằng xé tâm can; để người thân hôm nay vẫn gập ghềnh muôn nẻo đường chiến tranh đi qua tìm kiếm. Một cuộc tiềm kiếm mà có lúc tưởng chừng như vô vọng, kiệt sức.

Trận đó Tâm không làm tử sĩ nên không biết chính xác chỗ chôn. Chỉ nhớ đây là trận địa xưa. Ngày ấy cây lúp xúp ngang ngực, cưa làm hầm kèo chỉ cỡ bắp chân, bắp tay. Giờ gốc nào gốc ấy người ôm. Mùa mưa, rừng ẩm ướt, dây leo nhằng nhịt, một vạt rừng này biết chỗ nào bới tìm đây? Mà giả dụ may mắn bới được cũng đâu biết ai là Châu, ai là Hiếu….Trăm năm xưa mở cõi cha ông ta còn biết dùng thẻ tre khắc tên, quê quán… Người lính trấn ải Hoàng Sa, lỡ khi vì nước vong thân nằm xuống bó chiếu thả biển may mắn dạt vô bờ không thất lạc. Sao ta không làm được vậy??? Không ai phổ biến, huấn luyện… Hình như nói ra sợ ảnh hưởng tư tưởng… Nhớ lần đầu tiên được phân công chôn anh Đọn - đồng đội bị pháo chụp trận đánh ấp Xuân Vinh (Nghĩa Hành, Quảng Ngãi) Súng vẫn nổ, HU 1B quan sát phành phạch trên đầu. Tôi và Hương, lính cũ gói anh trong tăng cá nhân, bó chặt bằng dây võng. Cái gì còn tốt, xài được như dép, dây nịt… anh em ai cần thì lấy (khi sống chúng tôi quy ước với nhau vậy). Tài sản quý cá nhân như nhẫn, đồng hồ…gói giao ban chính sách gửi về Hậu phương. Lính chiến có cái gì đáng giá đâu. Mạng còn để lại nữa là…Lấp đất xong Hương bảo tôi leo lên dận khỏa bằng, không để lại dấu vết gì. Thực lòng tôi làm không được, chần chừ không nỡ. Nó gắt lên giải thích: Mai mình đi. Phía bên kia chiếm lại, phát hiện có tử sĩ hoặc ai đó thấy báo, nó bới lên phơi xác tuyên truyền chiến thắng, còn đau lòng gấp mấy .Tôi chỉ dám dận vòng quanh, nghĩ bụng: Đừng bắt tội em nghe anh Đọn. Thế đấy, đêm đội công tác dẫn vô ấp. Tối mò, chỉ biết ấp Xuân Vinh, đường xá ngang dọc mù tịt, cắm cổ đào hầm pháo, tuyến bộ binh… Một ngày bom đạn ngút trời. Đêm chuyển trận địa. Anh nằm lại cô quạnh, không bia mộ, nhang khói, một sơ đồ mộ chí xơ xài. Chỉ vậy !… Ai sao tôi không biết! Hồi đó, không bao giờ trong thâm tâm suy nghĩ sẽ có ngày quay lại tìm kiếm anh em. Biết đâu mai chẳng đến mình?….Tôi đã thấy nhiều anh em, tội lắm.  Mấy đêm Mỹ phục giữ không cho lấy xác mà kiến, mối ăn hết cả vành tai, mi mắt… Chúng còn gài lựu đạn dưới xác. Quân súc sinh  bẩn thỉu, phải nối dây cột kéo cho lựu đạn nổ. Gom xác thịt lại lấy đá vây xung quanh, lấp đất. Vài tháng mưa nguồn, lũ suối, thú rừng… Cát bụi lại về với cát bụi.

Chợt nhớ, tôi mở máy liên lạc với một nhà ngoại cảm có tiếng trong Nam, kể lại hoàn cảnh và xin trợ giúp. Ổng âý nói : Đây là một công việc hết sức mong manh, thực lòng và thành tâm. Ít hy vọng. Nếu quyết thì chờ đúng Ngọ, thắp bảy nén nhang vái chư thần thổ địa tứ phương phù hộ độ trì. Miếu ông gì đó.. giúp tôi là… Tìm hương hồn ls là….. Khấn xong cắm nhang trên bàn thờ, trang thiên trước cửa. Khi đó sẽ có con bướm màu xanh bay tới, nó đậu xuống đâu đào tìm ở đó… May mắn, vài phút nữa đúng Ngọ. Tôi và Tâm lật đật chuẩn bị…Làm đúng những gì nhà ngoại cảm dặn. Có gì sai…Tôi không biết, không thành tâm mà anh em tôi lặn lội vô đây ư??? Cứ mỗi lần thắp nhang cho em là tôi lại không cầm được nước mắt. Ba mươi lăm năm, hình ảnh gặp em lần cuối lúc chúng tôi hành quân về ga Hỗ - Hải Phòng, lên tàu vào Nam vẫn như mới đây… Em hiện hữu, gần lắm, ngay trước mặt. Dáng mảnh khảnh, gầy yếu, bộ quân phục nhàu nát, lấm lem bùn đất… Trời bừng nắng, từng bờ cây, bụi cỏ như rực rỡ non xanh hơn.  Bướm đâu sao ra nhiều thế??? Nhởn nhơ bay như trêu ngươi, không thấy bướm xanh, không con nào đậu! Không hy vọng gì.

Trưa chúng tôi nghỉ lại nhà ông Ba Lèn, đối diện với miếu. Gọi là ông chứ cũng chỉ hơn chúng tôi vài tuổi. Nhà tôn nhưng thoáng cao, rộng rãi. Sau giải phóng, ông mới dọn về. Ông cho biết: Từ đó đến giờ chưa thấy quy tập ls vùng này. Ngoài kia, phía bìa gần rừng tràm thì có, dân làm ruộng tôm phát hiện….Hy vọng em còn nằm đâu đây, xong làm cách nào tìm được thì chịu. Chiều nhờ ông Ba Lèn kêu hộ hai xe thồ, không quên để lại số điện thoại, địa chỉ để tiện liên lạc. Ghé miếu ông Bổn, hốt nắm đất nhỏ cho vào hộp mang theo từ nhà. Em tôi -  mấy đứa tụi nó là giờ là đây sao? Đau xót, nghẹn ngào. Đốt nén nhang chia tay, thầm hứa sẽ còn trở lại thăm em !

Chúng tôi vào Hà Tiên. Tâm kể hồi huấn luyện ngoài Bắc, không biết từ đâu bài: Hà Tiên mến yêu được anh em truyền miệng hát. Ai dè sau vô đây thiệt. Hà Tiên tĩnh lặng, không ồn ào náo nhiệt, cuộc sống trôi yên ả. Không tiếng xe tải ầm ĩ. Phòng chính sách TBXH đóng trong căn biệt thự cũ. Chị cán bộ phụ trách coi rất kỹ giấy tờ tôi mang theo rồi cho phép tôi tiếp cận hồ sơ. Không một vết tích gì sự hoạt động của D6 – KB. Dù đang túi bụi lo thủ tục hỗ trợ cho hai gia đình Ls ngoài Nghệ An vào xin chuyển hài cốt Ls về quê nhưng chị cũng cho chúng tôi biết thêm một địa chỉ tin cậy có thể giúp chúng tôi: anh Ngô Minh Chánh, phụ trách đội quy tập K92 Kiên Giang, người ấp Thạch Động (Mỹ Đức, Hà Tiên). Liên lạc qua số điện thoại chị cho thì biết anh đang ở An Giang. Vậy là bó tay. Kế hoạch ra Nghĩa trang Ls Hà Tiên cũng không kịp. Mai vậy.

Lấy phòng trọ, tắm táp xong xuôi hai anh em thả bộ xuống thị xã. Chiều bình yên nơi cửa biển. Tịnh xá Tô Châu đồ sộ, nguy nga ẩn hiện trong bóng núi. Bến Hà Tiên thuyền về tấp nập. Chỗ đó xưa là cầu phao, giờ thay thế bằng cây cầu cimen đồ sộ. Quê hương thay đổi từng ngày. Đêm mưa lớn, hai anh em chìm vào giấc ngủ. Mệt nhọc.

Nghĩa trang liệt sĩ Hà Tiên nằm trên triền đồi hướng ra biển. Gió vi vu hàng phi lao hát. Đẹp thật, dù ngoài khơi xa xám mùa  biển động. Thắp nhang cho đồng đội, cho Châu, biết đâu em cũng có trong những người lính vô danh may mắn  nằm đây. Tượng đài sừng sững, hình hài người lính súng chắc tay ngày đêm dõi khơi xa.

Anh về đây! Về với cuộc sống đời thường bao lo toan, bề bộn. Sẽ còn trở lại thăm em, một khi chắc chắn đã biết em đang ở Hà Tiên.

 

Mịt mù cơn giông

Lô nhô đất đá,

Cỏ cây nghiêng ngả

Gai móc, dây giằng

 

Ba lăm năm  tìm,

                       đến được đây !

Ấp Soảo - Thuận Yên  ,

                      mưa Hà Tiên tháng bảy.

Trận địa đây !

Sao yên lặng vậy ???

Hiếu ơi  ..Hoài Châu ơi ….!!!!     

Các em ở đâu ???

 

Bom trúng hầm

                  Phút giây - Bất tử.

Máu xương hoà .

                Đất .Nước – Non sông

Hồn bay về

                 bên mẹ mỏi trông

Thắp nhang gọi tên .

                Lòng đau như cắt

Kìm tiếng nấc oà

               Nén trong  sâu thẳm

                                                                       

Nhớ các em .

Cuộc đời chiến sĩ.

Mãi nụ cười,

                    ngày ra đi.

                              Đi mãi chưa về   ./.

 

 

 

Vĩ thanh

      Như một người lính hành quân ra trận năm xưa. Tôi chuẩn bị áo mưa, thuốc cấp cứu, võng ( tùy theo đặc điểm vùng miền mình sẽ đến) và không quên xin Giấy giới thiệu của Phòng chính sách TP; của  Phòng chính sách BCH Quân sự Tỉnh. Tới đâu, tôi cũng liên hệ với bộ phận chính sách quân, dân chính tại địa phương…Chuyến đi tháng 7.2000, tôi được phòng chính sách thành phố Nha Trang hỗ trợ 150. 000VND.  Tôi mong rằng những người làm công tác chính sách nên có kinh nghiệm và trách nhiệm để đừng bao giờ có những thái độ, hành động vô cảm… Hãy cùng chung tay làm vơi dịu nỗi đau, bớt đi những giọt lệ, tưởng chừng đã khô cạn còn lăn trên gò má nhăn nheo của mẹ

     Xin được tri ân tất cả: những người làm công tác chính sách địa phương, những đồng đội CCB, anh xe thồ, anh Tư thương binh, cô bé bán nước ven đường, gia đình ông Ba Lèn…Đã xớt chia, xẻ gánh nặng dặm đường đi tìm mộ Ls của chúng tôi….Dù chưa đưa được em về - Chỉ là nắm đất nhỏ nhoi nơi đợt bom ác liệt ấy  cũng nặng vai tôi đường về. Thâm tâm an ủi, Trong đó có máu xương em tôi, có Hiếu, có Trực…có vạn vạn người con yêu dấu của Mẹ vĩnh hằng cho Ấm no. Hạnh phúc hôm nay . /.

                                                                                                             7/ 2009

Nguyễn Hoài Sơn (Nha Trang 0914.047.385)

Nguyễn Hoài Sơn



Ý kiến của bạn





Nội dung:* (Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)